Nhớ em đợi em đợi buổi chiều Tình yêu đong đếm được bao nhiêu Em đi đâu để anh chờ đợi Hỡi nỗi buồn khóc mãi không vơi Không em chiếc lá sao tàn vội? Lỡ hẹn đôi lần lá mãi trôi Không em ánh mắt sao buồn vậy? Lỡ hẹn đôi lần nước mắt rơi Anh tự trách ngại ngùng ngày ấy Để giờ đây đánh mất làn mây Làn mây tình yêu anh gìn giữ Ngọn gió nào lặng lẽ mang đi Hận gió, trách gió, trách được chi Buồn em, trách em, trách làm gì Vì anh đã thầm thương thầm nhớ Nhớ một người bóng dáng mộng mơ Ngu ngơ đôi mắt chờ em mãi Lác đác vần thơ đón ban mai Xa xăm ai đó trông em đó Man mác buồn kia chạy trốn đời Nhưng anh vẫn nở nụ cười Bên khung cửa đó có người đợi em