Dấu mãi trong tim một nỗi niềm
Bao giờ trả được Hiếu Mẹ tôi
Ngày trăn đêm trở không tròn giấc
Ủ ấp giấc đầu thuở xa xôi
Mẹ tôi tay không còn như trước
Bà hơi run mỗi khi nắm tay người
Bà hay nói giọng khan khan khi gặp
Bà hay cười nước mắt xót niềm vui
Tóc mẹ tôi đã ngã màu sương trắng
Pha màu trăng mẹ tôi thức bao lần
Ngồi đếm gió qua từng đêm lạnh ngắt
Đợi cha về lòng son sắt nuôi con
Tiếng mẹ ru thấu trăm ngàn tầng núi
Thấu tầng mây thấu tận đáy tim tôi
Và thấu cả vào tâm người còn mẹ
Thấu muôn đời tiếng hát thưở nằm nôi
Xa xôi lắm mẹ sống trong chinh chiến
Gần gủi hơn mẹ trang trãi thanh bình
Lòng vời vợi không gian sao so sánh
Tình ngút ngần thời gian đếm được đâu
Chiều về bên mái nhà tranh xưa cũ
Hỏi vách hiên rằng hình bóng Mẹ đâu
Khẽ hỏi nhẹ võng đong đưa nói khẽ
Bà đang chờ bóng dáng nhỏ bé kia
Xa biền biệt phương trời trùng dương cách
Ngút trời mây bay thẳm quá xa xăm
Nhưng tình ấy nào ai chia cách được
Tim của NGƯỜI nằm trọn đáy tim tôi
Nhớ muôn đời con lạy Mẹ! Mẹ ơi
Ghi trong tim dòng nước mắt xa vời
Khơi bao khổ nhọc nhằn lên mắt ấy
Mẹ vẫn còn đợi bước NÓ về đây !!